Giấc Mơ Tình Yêu Bên Dòng Sông Hồng
Chiều muộn ở Hà Nội, khi ánh hoàng hôn nhuộm tím mặt sông Hồng, tôi thường ngồi trên bậc thang gỗ cũ kỹ gần bến đò Long Biên. Gió thổi qua mang theo hương hoa sữa thoang thoảng, khiến ký ức về một giấc mơ tình yêu chưa bao giờ phai nhạt lại ùa về nguyên vẹn như mới hôm qua...
Hai năm trước, vào một ngày mưa phùn tháng Ba, tôi gặp anh lần đầu tại quán cà phê nhỏ nép mình dưới tán bằng lăng cổ thụ. Chiếc áo sơ mi trắng anh mặc đã ngả màu ngà, tay cầm cuốn sách cũ có góc trang gập lại cẩn thận. Điều khiến tôi chú ý không phải là vẻ ngoài điển trai, mà là cách anh ngồi im lặng nhìn ra cửa sổ, đôi mắt nâu sẫm như đang tìm kiếm thứ gì đã mất từ rất lâu.
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện bằng câu hỏi ngờ nghệch về tựa sách anh đang đọc - "Người tình" của Marguerite Duras. Giọng anh trầm ấm pha chút khàn đặc biệt khi giải thích về mối tình đầy bi kịch trong tác phẩm: "Tình yêu đôi khi như cơn mưa rào mùa hạ, dữ dội nhưng chẳng bao giờ đủ để vun đắp mầm xanh." Câu nói ấy khiến trái tim tôi chợt rung động lạ kỳ.
Những tháng ngày sau đó, chúng tôi thường dạo bộ dọc con đường ven sông, nơi những rặng liễu rủ in bóng xuống mặt nước đục ngầu phù sa. Anh kể về tuổi thơ ở miền quê Thanh Hóa, nơi có đồng lúa chín vàng óng và những đêm trăng ngồi nghe bà kể chuyện cổ tích. Tôi thì say sưa nói về ước mơ được viết nên cuốn tiểu thuyết đầu tay, dù lúc ấy mới chỉ là cô sinh viên văn khoa còn bỡ ngỡ.
Mùa thu năm ấy, chúng tôi cùng leo lên tầng thượng tòa nhà 5 tầng cũ kỹ ở phố Hàng Đào. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, anh đặt vào tay tôi chiếc vòng tay bằng gỗ trắc mỏng manh có khắc hình con thuyền nhỏ. "Em thấy không?" - anh chỉ lên bầu trời đêm lấp lánh sao - "Những giấc mơ tình yêu cũng như ngôi sao xa, ta không thể chạm tới nhưng vẫn cứ muốn tin vào ánh sáng của nó."
Rồi cơn bão số 9 ập đến Hà Nội, cuốn theo bao dự định chưa kịp thành hình. Anh nhận được học bổng du học ở Pháp, còn tôi vẫn mải miết với những trang viết dở dang. Buổi tiễn biệt ở sân bay Nội Bài, chúng tôi không dám nhìn thẳng vào mắt nhau. Hương nước hoa anh dùng lẫn với mùi mưa ẩm tạo thành thứ mùi vị tôi không bao giờ quên được.
Giờ đây, mỗi khi đi ngang qua góc phố cũ, tôi vẫn thường tự hỏi liệu anh có còn giữ thói quen gấp góc sách, có còn nhớ mùi hoa sữa Hà Nội hay không. Chiếc vòng gỗ trắc vẫn nằm yên trong hộp gỗ sơn mài, đôi khi phát ra tiếng lách tách nhẹ như lời thì thầm của quá khứ. Có lẽ giấc mơ tình yêu đẹp nhất chính là những mảnh ký ức chưa bao giờ kịp thành hình trọn vẹn...
Trên dòng sông Hồng vẫn lặng lẽ chảy, mang theo bao câu chuyện tình chưa kể. Tôi học được rằng yêu thương đôi khi không cần lời hứa vĩnh cửu, mà là khoảnh khắc ta dám tin vào ánh sáng của những vì sao xa.
Các bài viết liên qua
- Biến Đổi Khí Hậu Và Những Giấc Mơ Báo Hiệu Tương Lai
- Khám Phá Giấc Mơ Linh Hồn Và Sứ Mệnh Tiềm Ẩn
- Âm Nhạc Trị Liệu Giấc Mơ Giải Pháp Cho Tâm Trí Hiện Đại
- Giấc Mơ Tuổi Dậy Thì Và Những Bí Ẩn Tâm Lý
- Giấc Mơ Tình Yêu Bên Dòng Sông Hồng
- Giải Mã Giấc Mơ Đầu Năm Và Điềm Báo Tương Lai
- Giấc Mơ Trong Phật Giáo Và Những Điều Bí Ẩn
- Bộ Đồ Ngủ May Mắn Và Những Điều Bạn Chưa Biết
- Giải Mã Giấc Mơ Về Động Vật Và Ý Nghĩa Tiềm Ẩn
- Giấc Mơ Sắc Màu Và Những Bí Ẩn Trong Tiềm Thức